Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

TÌNH YÊU VÀ HẠNH PHÚC


Cuộc sống không thể thiếu Tình Yêu

Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu. Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.

Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu" -  Trịnh Công Sơn  -
   
Sáng nay bất ngờ đọc được những dòng này. Tên của nhạc sĩ họ Trịnh  gợi cho nàng nhớ  đến Phan T.T.T. và Huỳnh., những người bạn thân trong nhóm ca nhạc Hương Sống trường trung học Kiến Hòa Bến Tre thời xa xưa. Hôm qua bà chị có gửi hình sang cho xem thầy  cựu hiệu trưởng trường trung học Bến Tre, thầy T.K.Q.  cùng phu nhân quay về thăm nhà sau một thời xa Quê Hương rất lâu. Nhìn  trong ảnh thấy bạn đồng nghiệp và học trò cũ đón tiếp thầy cô thật là nồng nàn, trông nét mặt thầy cựu hiệu trưởng thật là hạnh phúc, dù Thầy đang mắc bịnh nan y !  Thầy bảo cố mà lết về quê một lần, biết đâu là lần cuối cùng !
 
Mỗi khi về quê, nàng cũng được bạn bè xưa tiếp đón như thế, thật nồng nàn như Biển và nhất là không có gì tính toán. Ở bên hải ngoại này nàng vừa có thêm một mái gia đình mới, đó là gia đình BênTreHome. Trong nhóm này toàn là thầy giáo cô giáo bạn bè xưa cũ. Quý thầy cô nay chắc cũng đã  lớn tuổi lắm, nhưng vẫn còn nhiệt tình lập diễn đàn BT để cho các đồng hương xích lại gần nhau hơn như một nhịp cầu nối dây thông cảm. Công nhận người Bến Tre thật nhiều tình cảm.  

Tại sao sáng nay lại bắt đầu với những lời viết về Tình Yêu của Ns họ Trịnh nhỉ ? Bất chợt mắt ngước nhìn lên tường, tấm tranh „ đóa hoa tường vi „ của T tặng nàng dịp sinh nhật năm ngoái và một tập nhạc  được ghi lại cuộc đời người nhạc sĩ họ Trịnh. Tuy chỉ là bạn mới quen thôi nhưng T biết ý thích của nàng, giống như N.T.B biết nàng thích nhạc Pháp đã tặng tập Collection Chansons Francaise, giống như Sóng đã gửi  tặng nàng cái CD " Oldies " gồm những bài nhạc nàng ưa chuộng, như  hello...that ´s you i am looking for...
  
Ngày nay nàng rào thủ cái vòng dây oan nghiệt quanh mình sợ người khác đến gần làm trái tim mình đau, nhưng suy nghĩ lại, không nên dững dưng với người cảm tình với mình, nên thỉnh thoảng được thư T, nàng muốn xóa thư đi và không trả lời gì cả, nhưng sự chính chắn khiến nàng cảm ơn tình cảm người ta dành cho mình, nàng trả lời thư anh một cách lịch sự, dù gì cũng làm cho một người bạn vui. 
 
Trong đời ta cần những người bạn hơn là người yêu, vì Tình Yêu sẽ bỏ ta lại mà đi không hẹn ngày giờ, còn Tình bạn sẽ là người an ủi ta, khi ta buồn. Thế tại sao khi người khác bắt đầu yêu mình, đồng nghĩa là ta sắp đánh mất thêm một người bạn ?


Thật, khi nói về tình yêu không thể nào ta hiểu nổi !
  
Thời gian qua thú thật như TCS nói, nàng không dám nghĩ tới tình yêu nữa, khi Tình Yêu kết thúc bi thảm đến độ con người  không dám yêu nữa thì yêu làm gì. Nàng cố xa lánh những gì có thể làm trái tim mình bị trọng thương lần nữa - Xin  tha thứ cho tôi, những ai đã bị tôi làm trọng thương. Tình yêu cứ như sợi dây xích  trói buộc hình bóng chập chờn đôi khi hiện về trong giấc ngủ, mặc dù đời thường khoảng cách làm họ xa nhau, mà có xa gì cho lắm, chỉ nhấc ống điện thoại, là tiếng Sóng bên kia đầu dây, nhưng nói gì đây ? Những lời lẽ làm sao có thể diễn tả đủ cái phức tạp của tình yêu - Cho nên cứ thả hết tâm tư vào thơ, cứ vẽ tiếp những giấc mơ, cứ lau giọt nước mắt, cứ như Chim Muông ngàn năm cất tiếng gọi, cứ như gió cuốn qua ngọn đồi thông cao, cứ như nắng  ghé ngang qua hong sợi tóc mùa đông buồn thiu, cứ như tuyết phủ mưa rơi, rồi tan thành nước, cứ như  dòng đời vùn vụt qua ngoài song cửa mà người ngồi bên cạnh bàn viết nào hay thời gian vội vã vô tình.
 
Cho đến ngày ta già cỗi đi, Tình Yêu có vì thế mà tàn, lời thơ có vì thế mà bớt thổn thức ?? 

Mưa sáng nay đi ngang qua đây, mây xám phủ dầy trên ngọn đồi bơ vơ, có người ngồi bên khung cửa sổ mà dường như việc nàng ngồi đó lặp đi lặp lại bất tận, bất tận
 
Anh có biết đêm qua mưa ngang đây
Giọt sương còn đọng, lá hao gầy
Đồi non cỏ mượt, ai ngồi nhớ
Thoáng chút mây chiều, dạ ngất ngây.

Võ thị Trúc Giang Lúa 9
Trích: Thà như giòng nước chảy

Hạnh phúc ở quanh ta.

Hạnh phúc là một khái niệm tương đối thực tế, nhưng cũng là một khái niệm rất trừu tượng. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì trong thực tế, nguời ta định nghĩa hạnh phúc là gì, chứ không xác định được những gì là hạnh phúc.
Vì thế chúng ta thường truy cầu hạnh phúc ở những nơi xa vời không thực tế, mà quên đi rằng hạnh phúc luôn ở quanh ta, do chúng ta không nhận diện được nó mà thôi.
Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi được nằm trên một chiếc giường êm ái sau một ngày làm việc mệt nhọc? Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi bạn đang buồn chợt có một người bạn đến an ủi và sẻ chia? Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi cho người ăn mày một vài đồng tiền lẻ hoặc giúp đỡ một người nào đó qua cơn hoạn nạn?
Và có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc vào một buổi sáng đẹp trời khi nhìn ánh bình minh ló dạng? Nói chung có rất nhiều niềm hạnh phúc quanh ta mà ta thường ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm và không cảm nhận được điều đó.
Có một vị tiên sau khi chứng được phép mầu muốn đi vào chốn trần gian để mang hạnh phúc đến cho mọi người, nhưng ông cũng không xác định được hạnh phúc của loài người là gì, nên bèn làm một cuộc thử nghiệm.
Một ngày, ông gặp một nông dân đang buồn rầu liền hỏi nguyên do. Người nông dân trả lời: “Bây giờ đang là mùa cấy, mà con trâu của con lại chết mất. Không có nó làm sao con cày cấy được, vì thế mà đau buồn.” Tiên ông liền ban cho nông phu một con trâu mới khỏe mạnh. Nguời nông dân cảm thấy hạnh phúc và tạ ơn. Vị tiên liền ghi nhận được một điều hạnh phúc của loài người.
Một ngày khác, ông gặp một người đàn ông đang đau khổ liền hỏi lý do. Người đó bảo rằng: “Con của con đang bệnh nặng thập tử nhất sanh, mà nhà con nghèo quá không đủ tiền chữa trị.” Vị tiên liền cứu chữa cho đứa bé được khỏe mạnh. Nguời đàn ông cảm thấy hạnh phúc và tạ ơn. Và tiên ông lại ghi nhận thêm được một điều hạnh phúc của loài người.
Lại một ngày khác, vị tiên gặp một người đàn ông khác. Người này tướng tá phương phi, tài hoa, giàu có, vợ đẹp, con ngoan, đời sống không thiếu thốn. Vị tiên liền hỏi người ấy có cần giúp đỡ gì không. Người ấy trả lời: “Con cái gì cũng có, chỉ thiếu một điều là hạnh phúc, người có thể cho con không?”
Tiên ông suy nghĩ một hồi, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, gật đầu đồng ý và bỏ đi. Sau đó ông hủy hoại tất cả những gì người đàn ông đang có. Đang lúc người đàn ông vô cùng đau khổ vì tan gia bại sản, một phần vợ ốm con đau, cảm thấy sống không bằng chết thì tiên ông lại hiện ra trả lại tất cả mọi thứ cho ông ta.
Người đàn ông lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc liền quỳ xuống tạ ơn tiên ông. Tiên ông mỉm cười và ra đi. Người đàn ông kia cuối cùng cũng hiểu ra rằng, hạnh phúc chính là những thứ đang có mặt ở quanh ông ta, chỉ vì ông ta không biết cảm nhận và hưởng thụ mà thôi.
Trong thực tế, người ta không có được cuộc sống hạnh phúc là vì không chấp nhận với cuộc sống hiện tại, mà luôn sống với khát vọng tham ái. Nhưng oái oăm thay, lòng tham không đáy, biết bao giờ mới lấp đầy, vì thế mà càng truy cầu bao nhiêu lại càng thấy thiếu thốn bấy nhiêu. Và rốt cuộc chỉ nhận được thất bại và khổ đau, mãi mãi chẳng có được niềm hạnh phúc an vui đích thực.
Lại nữa, người ta thường chỉ biết nhìn vào những người có hoàn cảnh tốt hơn mình mà so sánh, để rồi cảm thấy mình không được đầy đủ, và thế là tự cảm nhận khổ đau, mà chẳng ai nhận ra rằng, còn có rất nhiều người đang mơ ước có một đời sống như mình mà không được. Và nếu so với những người đó mình cũng là người hạnh phúc lắm rồi.
Cổ nhân dạy: “Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc. Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn”. Tạm dịch: Biết đủ bèn đủ, đợi đủ bao giờ mới đủ. Biết an vui liền an vui, đợi an vui biết bao giờ mới được an vui.
Qua đó có thể thấy, hạnh phúc hay khổ đau ở trong thế giới này chính là do chúng ta tự quyết định, do chúng ta có nhận chân ra được để mà loại trừ hay nắm bắt nó hay không. Có những người mặc dù đời sống vật chất không bằng ai, song vì họ có tinh thần “biết đủ”, nên đời sống của họ luôn luôn hạnh phúc.
Ngược lại, có những người mặc dù đời sống vật chất dồi dào, nhưng vì lòng tham chưa thỏa mãn, mãi chạy theo truy cầu vật chất mà quên đi những hạnh phúc đang có ở quanh mình. Chính vì thế mãi mãi họ chẳng bao giờ có được niềm hạnh phúc thật sự.

Nhìn lên mình chẳng bằng ai
Nhìn xuống chẳng ai bằng mình

Đó là một triết lý đơn giản mà thực dụng để cho chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc. Niềm hạnh phúc giản đơn luôn ở ngay quanh chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét