Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

THƯ GIÃN

Thư giãn - Happy weekend
 

Lẽ ra tôi chết trong bồ khoai lang

làng nọ, có người đàn bà sinh tình ý với ông hàng xóm.
Gặp lúc chồng đi làm, chị chàng nằm võng ru con và ca ghẹo rằng:
"À ơi...
Hôm nay nhà tớ đi cày,
Có sang làm cái... ban ngày, thì sang.
À ơi..."
Được lời như cởi tấm lòng, người đàn ông nhà bên đang bế con cho vợ đi chợ vắng nhà vội trả lời:
"À ơi...
Tình tang tích tịch tình tang,
Ờ, tớ ru con tớ, tớ sang bây giờ.
À ơi..."
Khi con thiu thiu ngủ, anh lật đật chạy sang vui vầy cùng chị chàng. Đang lúc hai người quấn quít nồng thắm, ai dè người chồng dắt trâu về nhà. Anh nhân tình vội úp ngược cái bồ đựng khoai ở góc nhà lên, rồi rúc vào đó để trốn. Chị chủ nhà thì nằm võng ôm con. Thấy chồng còn lúi húi rửa chân ngoài giếng, chị bèn ru bâng quơ:
"À ơi...
Có ra, thì ra lúc này,
Không ra, thì chết cả mày lẫn tao.
À ơi..."
Anh hàng xóm vội lật bồ, vạch bờ giậu lủi về nhà, may mà thoát. Ngày hôm sau, người chồng đánh trâu ra đồng cày nốt thửa ruộng. Ở nhà, chị chàng vẫn còn ham làm lại cái việc dở dang hôm qua, vừa nựng con vừa ca rằng:
"À ơi...
Hôm nay nhà tớ lại đi cày,
Có sang làm cái í a... ban ngày, thì sang.
À ơi..."
Anh nhân tình vẫn còn sợ chuyện hôm trước, nên hát vọng sang:
"À ơi...
Thôi thôi, tôi xin lạy cô,
Lẽ ra tôi chết trong bồ khoai lang,
À ơi...."
 

Sao không nói ngay từ đầu

Ông nọ nổi tiếng trong đám bạn bè là người tiết kiệm, kể cả trong lời nói.
Hôm ấy có một người phụ nữ ở công ty sản xuất đồ bếp đến gõ cửa xin gặp vợ ông để chào hàng, ông đáp rằng bà ấy không có ở nhà.
- Vậy tôi có thể chờ bà nhà được không ? - Người phụ nữ hỏi.
Người đàn ông đưa chị ta vào nhà và để chị ta ngồi chờ trong 3 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sốt ruột quá chị ta hỏi:
- Ông có thể cho biết bà nhà bây giờ ở đâu không?
- Bà ấy ở ngoài nghĩa trang - Người đàn ông trả lời.
- Thế bao giờ bà ấy về?
- Tôi không biết, bà ấy ở ngoài đó đã 11 năm rồi.
 
 

Ưu tiên đặc biệt

- Nữ nhân viên của bệnh viện cầm giấy giới thiệu đến xin vé xem tư liệu. Trưởng rạp thấy cô khá xinh đẹp nên vui vẻ nói:
- Tôi ưu tiên giải quyết cho cô mấy vé đặc biệt, nhưng với điều kiện tôi vô bệnh viện cô cũng phải ưu tiên săn sóc tôi đặc biệt một chút, cô chịu không?
- Ồ, vụ đó thì quá dễ, em hứa sẽ ưu tiên đặc biệt cho anh!
- Đặc biệt là sao? Thử bật mí coi nào?
- Tức là chính em sẽ lau chùi, tắm rửa và sửa sang giường nệm cho anh yên giấc...
- Trời ơi! Nếu quả tôi được cô ưu tiên săn sóc như vậy thì thật là sướng mê hồn... Không biết chừng ngày mai tôi xin nhập viện liền... Nhưng tìm cô ở khoa nào?
- Anh cứ việc hỏi cô Xuân, nữ hộ lí phục vụ ở... nhà xác!
 
 

Xúc xích và con bò

- Giờ tự động hoá. Giáo sư thuyết trình:
- Độ 20 năm nữa sẽ có những máy tự động hoàn hảo. Chỉ cần nhét con bò vào một đầu, thì đầu kia sẽ có xúc xích chạy ra.
- Thế liệu có cái máy ngược lại, nhét xúc xích vào một đầu, đầu kia ra con bò không ạ? - một sinh viên hỏi.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Dạ, 19.
- 20 năm trước có một cái máy như vậy.

Không thể hưởng thụ

Có một ông cụ 60 tuổi sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được số tiền kha khá.
Ông quyết định đi Thái Lan để du lịch vì ông nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết chút vị với đời.
Sau khi xuống sân bay và thuê khách sạn, ông ta liền hỏi anh phục vụ khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh ta chỉ dẫn ông tận tình.
Buổi tối ông diện đồ láng coóng đi ra vực đó. Ông thấy một ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”.
Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”.
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.
Đi đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.
Đi đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhiều xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già rồi làm gì còn xí quách nữa, mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.
Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú, nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẫn gì tiếp theo.
    "Ít tiền, già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét