Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Phạm Xuân Ẩn 12 tháng 9 năm 1927 - 20 tháng 9, 2006(79 tuổi) | |
---|---|
Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn | |
Tiểu sử
| |
Biệt danh | Trần Văn Trung,Hai Trung |
Quốc tịch | Việt Nam |
Nơi sinh | Biên Hòa, Đồng Nai |
Nơi mất | Thành phố Hồ Chí Minh |
Binh nghiệp
| |
Thuộc | Quân đội Nhân dân Việt Nam |
Năm tại ngũ | 1945 - 2002 |
Cấp bậc | Thiếu tướng |
Chỉ huy | Quân đội Quốc gia Việt Nam Quân đội Nhân dân Việt Nam |
Tham chiến | Chiến tranh Đông Dương Chiến tranh Việt Nam Chiến dịch Mậu Thân 1968Chiến dịch Hồ Chí Minh |
Khen thưởng | Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Huân chương Độc lập hạng NhìHuân chương Kháng chiếnchống Mỹ hạng NhấtHuân chương Chiến công (1 hạng Nhất; 2 hạng Nhì; 1 hạng Ba)Huân chương Quân cônghạng BaHuân chương Chiến thắnghạng Ba Huân chương Chiến sĩ Vẻ vang hạng Nhất, Nhì, Ba Huy chương Quân kỳ Quyết thắng Huy hiệu 50 năm tuổi Đảng |
Công việc khác | Nhà báo |
Phạm Xuân Ẩn (12 tháng 9 năm 1927 - 20 tháng 9 năm 2006) là một thiếu tướng tình báo của Quân đội Nhân dân Việt Nam với biệt danh Trần Văn Trung hay Hai Trung. Ông từng là nhà báo và phóng viên cho Reuters, tạp chí TIME, New York Herald
Tribune, The Christian Science Monitor... Ông được nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân ngày 15 tháng 1 năm 1976.
[sửa]Thân thế
Phạm Xuân Ẩn sinh năm 1927 tại xã Bình Trước, Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, trong gia đình một viên chức cao cấp của chính quyền thuộc địa. Quê gốc của ông tại Hải Dương. Gia đình ông chuyển đến sống tại Huế khi cụ nội của ông là nghệ nhân kim hoàn được gọi vào Kinh đô để chế tác đồ vàng bạc cho triều đình. Ông nội của Phạm Xuân Ẩn là hiệu trưởng một trường nữ sinh ở Huế, đã được Vua ban Kim khánh.
Cha của ông là một kỹ sư công chánh cao cấp tại Sở Công chánh,
làm công tác trắc địa trên khắp miền Nam. Ông được sinh tại Nhà thương
Biên Hòa, do chính các bác sĩ Pháp đỡ đẻ. Tuy là một viên chức cao cấp,
nhưng cha của ông không nhập quốc tịch Pháp.
[sửa]Thời niên thiếu và thanh niên
Năm 1945, Cách mạng tháng Tám nổ ra, ông bỏ học và tham gia tổ chức Thanh niên Tiền phong, sau đó học một khóa huấn luyện của Việt Minh về công tác tuyên truyền.
[sửa]Hoạt động tình báo
Năm 1947,
ông trở về Sài Gòn để chăm sóc thân phụ đang bệnh nặng. Tại đây, ông tổ
chức các cuộc biểu tình của sinh viên Sài Gòn, đầu tiên là chống Pháp rồi sau chống Mỹ. Ông làm Thư ký cho Công ty Dầu lửa Caltex cho đến năm 1950.
Năm 1950, ông vào làm ở Sở thuế quan Sài Gòn. Thực chất lúc này ông được Việt Minh giao nhiệm vụ tìm hiểu tình hình vận chuyển hàng hóa, khí tài quân sự và quân đội từ Pháp sang Việt Nam và
từ Việt Nam về Pháp. Đây là những bước đầu hoạt động tình báo đầu tiên
của ông, một trong khoảng 14 ngàn điệp báo viên Cộng sản được cài cắm và
hoạt động tại miền Nam Việt Nam.[1] Năm 1952, ông ra Chiến khu D và được Bác sĩ Phạm Ngọc Thạch - Ủy viên Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Nam Bộ - giao nhiệm vụ tình báo chiến lược.
Năm 1953 tại rạch Cái Bát, Cà Mau trong rừng U Minh, dưới sự chủ tọa của Lê Đức Thọ (khi này là Phó Bí thư kiêm Trưởng ban Tổ chức Trung ương Cục miền Nam), Phạm Xuân Ẩn được chính thức kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam.
Năm 1954 Phạm Xuân Ẩn bị gọi nhập ngũ và được trưng dụng ngay làm bí thư phòng Chiến tranh tâm lý trong Bộ Tổng hành dinh quân đội Liên hiệp Pháp tại Camp Aux Mares (thành Ô Ma). Chính tại đây, ông đã quen biết với Đại tá Edward Lansdale, Trưởng phái bộ quân sự đặc biệt của Mỹ (SMM), trên thực tế là người chỉ huy CIA tại Đông Dương cũng
là trưởng phái đoàn viện trợ quân sự Mỹ (US.MAAG) ở Sài Gòn. Theo hồi
ức của một số tướng lĩnh miền Nam Việt Nam, chẳng hạn như trong tư liệu Hồi kí
Đỗ Mậu của Đỗ Mậu, nguyên trưởng cơ quan tình báo của miền Nam Việt Nam, thì Edward Lansdale là người trực tiếp vạch kế hoạch cũng như chủ trì việc thực hiện các công tác chủ yếu nhằm tạo uy tín, chỗ đứng choNgô Đình Diệm trong
thời kì giữa thập niên 50. Khi nhận thấy mức độ khó khăn cũng như khối
lượng công việc phải làm quá lớn, Ngô Đình Diệm có ý định từ bỏ chức Thủ
tướng, chính Landsdale là người cố vấn cho Diệm không quyết định như
vậy.
Năm 1955 theo đề nghị của phái bộ cố vấn quân sự Mỹ (lúc này đã chính thức thay Pháp đứng ra huấn luyện và xây dựng Quân lực Việt Nam Cộng hòa),
Phạm Xuân Ẩn tham gia soạn thảo các tài liệu về tham mưu, tổ chức, tác
chiến, huấn luyện, hậu cần cho quân đội. Đặc biệt ông cũng tham gia
thành lập bộ khung của 6 sư đoàn
bộ binh đầu tiên của Quân lực Việt Nam Cộng hòa mà nòng cốt là sĩ quan,
hạ sĩ quan và binh lính người Việt trong quân đội liên hiệp Pháp trước
đây.
Phạm Xuân Ẩn còn
được giao nhiệm vụ hợp tác với Mỹ để chọn lựa những sĩ quan trẻ có triển
vọng đưa sang Mỹ đào tạo (trong số này có Nguyễn Văn Thiệu, sau này trở thành Tổng thống Việt Nam Cộng
hòa).
Trong công tác tình báo, để có thể đi khắp nơi và tiếp cận với những nhân vật có quyền lực nhất, tháng 10 năm 1957, theo sự chỉ đạo của Mai Chí Thọ và Trần Quốc Hương (Mười Hương, nguyên Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Nội chính Trung ương) Phạm Xuân Ẩn qua Mỹ học ngành báo chí.
Tháng 10 năm 1959, Phạm Xuân Ẩn về nước, nhờ những mối quan hệ, ông được Trần Kim Tuyến,
giám đốc Sở Nghiên cứu Chính trị Văn hóa Xã hội (thực chất là cơ quan
mật vụ trực thuộc Phủ Tổng thống), biệt phái sang làm việc tại Việt tấn xã phụ trách những phóng viên ngoại quốc làm việc tại đây.
Từ năm 1965 đến năm 1976 ông là phóng viên người Việt chính thức duy nhất của tuần báo Time, ngoài ra ông còn là cộng tác viên của các tờ báo khác như The Christian Science Monitor...
Từ khi ở Mỹ về nước cho đến năm 1975, với vỏ bọc là phóng viên, nhờ quan hệ rộng với các sĩ quan cao cấp, các nhân viên tình báo, an ninh quân đội và người của CIA, Phạm Xuân Ẩn đã có được mọi nguồn tin tức quan trọng từ quân đội, cảnh sát và cơ quan tình báo.
Những tin tức và phân tích tình báo chiến lược của Phạm Xuân Ẩn được bí mật gửi cho bộ chỉ huy quân sự ở miền Bắc thông qua Trung ương cục Miền Nam. Chúng sống động và tỉ mỉ đến mức người ta kể rằng Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã reo lên: Chúng ta đang ở trong phòng hành quân của Hoa Kỳ[2].
Tổng cộng, Phạm Xuân Ẩn đã gửi về căn cứ 498 báo cáo bao gồm tài liệu
nguyên gốc đã được sao chụp, các thông tin mà ông thu lượm cùng phân
tích và nhận định của bản thân.Cụ thể là:
- Giai đoạn 1961-1965: những bản tài liệu nguyên bản về chiến lược chiến tranh đặc biệt như Tài liệu McGarr; tài liệu Staley, tài liệu Taylor, tài liệu Harkins; tài liệu Ấp chiến lược... Ông gửi về nguyên bản kế hoạch kế hoạch Staley-Taylor.
- Giai đoạn 1965 - 1968: các kế hoạch liên quan đến chiến lược chiến tranh cục bộ, phục vụ chiến thuật cho Mậu Thân 1968;
- Giai đoạn 1969 - 1973: những tài liệu liên quan đến chiến lược Việt Nam hoá chiến tranh
- Giai đoạn 1973 - 1975: hàng trăm bản tin nguyên bản "phục vụ trên hạ quyết tâm giải phóng miền Nam"...
Ông là nhân vật được chèo kéo của nhiều cơ quan tình báo, kể cả CIA.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Phạm Xuân Ẩn là một trong những nhà báo chứng kiến sự kiện xe tăng của Quân đội Nhân dân Việt Nam húc đổ cổng dinh
Độc Lập. Đến thời điểm đó cũng như một
vài tháng sau, các đồng nghiệp phóng viên và những người thuộc chính
quyền cũ cũng như chính quyền mới vẫn chưa biết ông là một điệp viên
cộng sản. Khi đó vợ con của ông đã rời khỏi Việt Nam theo chính sách sơ
tán của Mỹ, theo kế hoạch của miền Bắc, ông sẽ được gửi sang Mỹ để tiếp
tục hoạt động tình báo[2]. Tuy nhiên, ông đã đề nghị cấp trên cho ngừng công tác do đã hoàn thành nhiệm vụ. Kế
hoạch thay đổi, vợ con ông đã phải mất một năm để quay lại Việt Nam theo đường vòng: Paris - Moskva - Hà Nội - Sài Gòn.
[sửa]Sau Chiến tranh Việt Nam
Ngày 15 tháng 1 năm 1976,
Trung tá Trần Văn Trung (tức Phạm Xuân Ẩn) cán bộ tình báo thuộc Bộ
Tham mưu Miền được nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu "Anh hùng lực
lượng vũ trang". Lúc này nhiều người mới chính thức biết ông là một tình
báo viên thời chiến.
Tháng 8, 1978 ông ra Hà Nội dự
một khóa học tập chính trị dành cho cán bộ cao cấp trong 10 tháng. Ông
nói rằng đó là do ông đã "sống quá lâu trong lòng địch"[2].
Theo Larry Berman, ông bị nghi kị và bị quản chế tại gia, không được
xuất ngoại, bị cấm tiếp xúc với bên ngoài, đặc biệt với giới báo chí
ngoại quốc do cách suy nghĩ, cư xử "rất Mĩ" của ông cũng như việc ông
giúp bác sĩTrần Kim Tuyến ra
khỏi Việt Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cho đến năm 1986, sự quản
chế mới được nới lỏng dần. Trong vòng gần 10 năm, luôn có một nhân viên
công an được giao nhiệm vụ canh gác trước cửa nhà ông.
Năm 1997, chính phủ Việt Nam từ chối không cho phép Phạm Xuân Ẩn viếng thăm Hoa Kỳ để dự một hội nghị ở thành phố New York mà ông được mời với tư cách khách đặc biệt[2].
Năm 2002,
ông về hưu. Nhưng cho tới sáu tháng trước khi qua đời, Phạm Xuân Ẩn vẫn
đóng vai trò như một cộng tác viên của tình báo Việt Nam. Ông tham gia
vào việc bình luận và đánh giá các tài liệu của Tổng cục Tình báo (Tổng
cục 2, trực thuộc Bộ Quốc phòng).
Các huân chương, huy chương ông đã được tặng thưởng:
- Huân chương Độc Lập hạng nhì
- Huân chương Quân công hạng ba
- Huân chương Chiến thắng hạng ba
- Huân chương Kháng chiến chống Mỹ hạng nhất
- Huân chương Chiến công (1 hạng nhất; 2 hạng nhì; 1 hạng ba)
- Huân chương Chiến sĩ Vẻ vang hạng nhất, nhì, ba
- Huy chương Quân kỳ Quyết thắng
- Huy hiệu 50 năm tuổi Đảng
Con trai lớn của ông, luật sư Phạm Xuân Hoàng Ân, đã từng được những người bạn Mỹ của ông quyên góp để giúp du học tại Mỹ, hiện nay đang làm việc tại Bộ Ngoại giao Việt Nam[3]. Phạm Xuân Hoàng Ân cũng là người phiên dịch cho buổi tiếp xúc giữa Chủ tịch nước Việt Nam, ông Nguyễn Minh Triết và Tổng thống Mỹ George Bush, khi ông này tới Hà Nội
vào năm 2006. Con gái ông hiện đang sinh sống ở Mỹ.[cần dẫn nguồn]
Trong những năm
cuối đời, ông Ẩn đã cảm thấy thất vọng với những gì chứng kiến tại Việt
Nam sau cuộc chiến, ông nói với Thomas A. Bass: "Dân chúng tại đây không
được viết tự do. Đó là vì sao tôi không viết hồi ký".[2]. Tuy nhiên, ông vẫn ca ngợi chủ nghĩa cộng sản. Ông nói: "Đúng, tôi là một người
cộng sản. Chủ nghĩa cộng sản là một học thuyết rất đẹp, học thuyết nhân văn nhất. Lời dạy của Chúa trời,
đấng Tạo hóa, cũng hệt như vậy. Chủ nghĩa cộng sản dạy ta yêu thương
nhau, không giết nhau. Cách duy nhất để làm điều này là tất cả mọi người
trở thành anh em, điều này thì có thể cần một triệu năm. Nó không
tưởng, nhưng nó đẹp."[2].
Lúc 11h20 ngày 20 tháng 9 năm 2006, Thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn đã qua đời tại Quân y viện 175, TP. Hồ Chí Minh sau một thời gian lâm trọng bệnh, hưởng thọ 80 tuổi. Tang lễ được tổ chức vào ngày 23 tháng 9 năm 2006 tại Nhà tang lễ Bộ Quốc phòng phía Nam. Có hơn 300 đoàn khách trong nước và quốc tế đã đến viếng ông.
[sửa]Các câu nói ấn tượng của Phạm Xuân Ẩn
“ | Đảng dạy tôi những điều về hệ tư tưởng. Từ người Mỹ, tôi học được những điều quan trọng khác về nghề báo và phương pháp tư duy. Đó là điều tôi muốn con mình cũng học được như vậy. Tôi muốn con trai tôi có những người bạn là người Mỹ. | ” |
—Phạm Xuân Ẩn
|
[sửa]Nhận định về Phạm Xuân Ẩn
“ | Anh là một người bị xẻ đôi có lòng trung chính cao độ, một người sống với sự giả dối nhưng lại nói toàn sự thật. | ” |
—Thomas A.Bass (Báo Người New York) - bài viết "Hai mặt cuộc đời của người thông tín viên tạp chí Time ở Sài Gòn trong chiến tranh Việt Nam”
|
“ |
Phạm Xuân Ẩn
có những thông tin tốt nhất và tiếp cận được nguồn thông tin mật, thính
nhạy hơn bất kỳ người nào khác. Nếu muốn biết chuyện gì đang xảy ra,
Phạm Xuân Ẩn là người để hỏi.
| ” |
Theo cuốn Perfect Spy của
Larry Berman dựa trên những lần phỏng vấn với ông Ẩn và những người bạn
và người thân của ông, ông Ẩn, khác với những thành viên khác trong
Đảng Cộng Sản Việt Nam, là một người cực kì yêu quý nước Mĩ, người Mĩ và
những gì mà người Mĩ bảo vệ. Tuy nhiên, ông cho rằng nước Mĩ không nên
can dự vào chuyện nội bộ của Việt Nam. Ông cũng hi vọng rằng sau khi
chiến tranh kết thúc, hai nước sẽ hòa giải, hợp tác giúp đỡ lẫn nhau.
Ước muốn này của ông sau một thời gian dài mới bắt đầu trở thành hiện
thực. Cũng khác với các đảng viên khác, ông không căm ghét những người
làm việc cho chính quyền Sài Gòn và Mĩ trước chiến tranh mà ngược lại
còn tìm cách giúp đỡ
họ thoát khỏi sự trừng phạt của chính phủ nhà nước CHXHCN Việt Nam
(Trần Kim Tuyến, Cao Giao). Chính điều này cùng với những tính cách khác
của ông đã khiến cho rất nhiều người bạn ở "phía bên kia" của ông, mặc
dù sau này biết được ông là điệp viên của Hà Nội vẫn không tin rằng mình
đã bị ông lợi dụng mà ngược lại tiếp tục yêu quý, tôn trọng và thông
cảm cho ông - một con người bị xé đôi giữa tình cảm cá nhân và lòng yêu
nước.
Trả lời trong bài phỏng vấn đăng trên báo The New Yorker, ông Mai Chí Thọ nói:
"Lúc bấy giờ Đảng rất nghèo, nhưng chúng tôi nghĩ việc làm này có nhiều
lợi ích. Phạm Xuân Ẩn là người đầu tiên chúng tôi gởi anh sang Mỹ để
học biết cái văn hóa của những người thay thế Pháp làm kẻ thù của chúng
tôi ... Phạm Xuân Ẩn là một người hoàn hảo cho công tác này. Đó là một
việc làm thành công lớn của chúng tôi... Phạm Xuân Ẩn có
được những nguồn tin tốt nhất và được phép tiếp cận các thông tin mật.
Sau chiến tranh, chúng tôi phong tướng cho Phạm Xuân Ẩn và danh hiệu Anh
hùng Quân đội Nhân dân. Không cần phải nói thêm những chi tiết gì nữa,
chỉ điều ấy thôi cũng đủ nói lên tầm quan trọng của những gì Phạm Xuân
Ẩn đã làm cho quê hương của anh."[2].
Thiếu tướng Nguyễn Đức Trí, nguyên thủ trưởng cơ quan tình báo miền kể rằng khi nguyên bản toàn bộ các kế hoạch về chiến lược chiến tranh đặc biệt của Mỹ được chuyển ra Hà Nội, Tổng bí thư Lê Duẩn đã biểu dương cơ quan tình báo quân sự và coi đây là "chiến công có tầm cỡ quốc tế".
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Đại tướng Văn Tiến Dũng đã
vào Sài Gòn gặp Phạm Xuân Ẩn. Tướng Dũng đã nghe Phạm Xuân Ẩn nói
chuyện về tình hình nội bộ chính quyền Sài Gòn từ sau
trận Phước Long (tháng 1 năm 1975). Nghe xong những đánh giá của Phạm
Xuân Ẩn, tướng Dũng nói rằng nếu như gặp được Phạm Xuân Ẩn sớm hơn thì
những tin tức mà Ẩn cung cấp "sẽ giúp Bộ Chính trị hạ quyết tâm nhanh
hơn để giải phóng Sài Gòn".
Frank Snepp, cựu chuyên viên thẩm vấn của CIA, tác giả cuốn sách Decent Interval (Khoảng
cách thích đáng) nói về sự sụp đổ hỗn loạn của Sài Gòn năm 1975, nói:
"Phạm Xuân Ẩn đã có được nguồn tin tức tình báo chiến lược. Điều đó là
rõ ràng. Nhưng chưa ai 'dẫn con mèo đi ngược', thực hiện một cuộc xét
nghiệp pháp y về các tác hại mà ông đã gây ra. Cơ quan CIA không có gan làm việc đó"[5].
Murray Gart, thông tín viên trưởng của Time trong thời gian chiến tranh, sau khi biết tin Phạm Xuân Ẩn là một điệp viên, nói rằng "thằng chó đẻ ấy, tôi muốn giết nó."[2].
Một phóng viên
khác, Peter Arnett nói: "Tôi không biết phải xử lý ra sao đối với Phạm
Xuân Ẩn. Tôi hiểu anh là một người Việt Nam yêu nước, nhưng tôi vẫn cảm
thấy bị phản bội về phương diện nghề nghiệp... Trong hơn một năm trời,
tôi cảm thấy bị xúc phạm, nhưng sau đó tôi lại nghĩ ra rằng chẳng qua đó
là công việc riêng của anh."[2].
McCulloch từng là giám đốc các văn phòng của Time ở
châu Á nói: "Tôi có căm giận Phạm Xuân Ẩn không sau khi tôi biết qua
những hoạt động gián điệp của anh? Hẳn nhiên là không. Tôi nghĩ Việt Nam
là quê hương của anh. Nếu tình thế đổi ngược lại, chắc tôi cũng sẽ làm
như anh mà thôi. Phạm Xuân Ẩn là đồng nghiệp của tôi và là một phóng
viên sáng giá. Phạm Xuân Ẩn có một sự hiểu biết tinh tường về hiện tình
chính trị Việt Nam, và đáng chú ý là những tin tức tài liệu của anh
chính xác một cách lạ thường."[2].
Trong cuốn sách Making of a Quagmire (Một thế sa lầy đang thành hình) năm 1965 nói về Chiến tranh Việt Nam của David Haberstam, một người bạn của Phạm Xuân Ẩn tại báo Time,
Haberstam đã miêu tả Phạm Xuân Ẩn như là "cái đinh chốt của một mạng
lưới tình báo nhỏ nhưng hạng nhất" của các phóng viên. Khi biết về câu
chuyện của Phạm Xuân Ẩn, và trả lời về thái độ cá nhân, ông nói: "Đây là
một câu chuyện đầy mưu mô, khói và gươm, nhưng tôi vẫn quý mến Ẩn. Tôi
chưa bao giờ cảm thấy bị Ẩn phản bội. Anh ta đã phải
sống với việc là một người Việt Nam trong một thời điểm gian nan trong
lịch sử của họ..." Ông nhận xét: "Câu chuyện của Phạm Xuân Ẩn nhắc lại
tất cả những câu hỏi căn bản do Graham Green từng nêu ra trong tác phẩmThe Quiet American:
Thế nào là sự trung thành? Thế nào là lòng yêu nước? Thế nào là sự
thật? Anh là ai khi anh nói những
sự thật ấy?" Và Halberstam kết luận: "Có một mâu thuẫn đối với Phạm
Xuân Ẩn mà chúng ta không thể hình dung được. Nhìn lại quá khứ, tôi thấy
ông là một con người bị xẻ làm đôi ở giữa."[2].
Thomas A. Bass, báo The New Yorker,
viết: "Ẩn là một người 'Việt Nam Thầm lặng', một nhân vật tiêu biểu,
vừa là một người với lý tưởng cách mạng thuần thành, vừa là một người
ngưỡng mộ nhiệt tình đối với nước Mỹ. Ông nói rằng ông không bao giờ dối
ai, rằng ông cung cấp cho báo Time chính những bài phân tích chính trị
mà ông đã gởi cho Hồ Chí Minh. Ông là con người bị xẻ đôi với lòng trung chính cao độ, một người sống trong sự giả dối nhưng lại luôn nói sự thật"[2].
[sửa]Sách và phim về Phạm Xuân Ẩn
- Nguyễn Thị Ngọc Hải, Phạm Xuân Ẩn - tên người như cuộc đời, (đoạt giải A cuộc thi văn học Vì an ninh Tổ quốc và bình yên cuộc sống (1995-2005) do Bộ Công an và Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp tổ chức, 2005)
- Jean-Claude Pomonti, Un Vietnamien bien tranquille (Một người Việt Nam trầm lặng)
- Larry Berman, Perfect Spy: The Incredible Double Life of Pham Xuan An Time Magazine Reporter and Vietnamese Communist Agent, Harper Colins, 2007. Bản dịch tiếng Việt: "Điệp viên hoàn hảo: Cuộc đời hai mặt không thể tin được của Phạm Xuân Ẩn phóng viên tạp chí Time và điệp viên Cộng Sản Việt Nam" NXB Thông Tấn, phát hành tại Việt Nam ngày 1-10-2007
- Huyền thoại về tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn, phim tài liệu dài tập của Hãng phim TFS, HTV
[sửa]Chú thích
- ^ Con số 14 ngàn tình báo viên cộng sản được biết trong cuốn sách Decent Interval (Khoảng cách vừa phải) của Frank Snepp, cựu chuyên viên thẩm vấn của CIA. Nguồn: [1]
- ^ a b c d e f g h i j k l Thomas A. Bass, The Spy Who Loved Us, The New Yorker, May 23, 2005
- ^ Larry Berman, Perfect Spy
- ^ Phạm Xuân Ẩn, từ góc nhìn của báo chí Mỹ
- ^ Nguyên văn, dẫn tại The Spy who Loved Us của Bass: "An had access to strategic intelligence. That’s obvious," Snepp says. "But no one has ’walked the cat backward,’ done a postmortem of the damage he did. The agency didn’t have the stomach for it."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét