Phiếm: Hậu Khuất Nguyên
Người Già Chuyện
Lại nói Khuất Nguyên sau khi tự trầm ở dòng
Mịch La, thác xuống tuyền đài vẫn không chừa nết thanh cao, khắp mười
điện Diêm la điện nào ông cũng chê tối, ăn gì cũng chê dơ, uống gì cũng
chê bẩn, chơi với ai cũng chê bất xứng… Chuyện tới tai Diêm vương, ngài
giận lắm, ngặt nỗi danh tiếng Khuất Nguyên quá lớn nên còn e ngại. Nhân
ngày môi trường thế giới, vương triệu tập đám đầu trâu mặt ngựa lại hội
ý:
–
Ta đãi Khuất Nguyên cũng hậu, mà sao hắn cứ làm như chỉ mình hắn sạch,
hắn trong, còn ai cũng nhơ cũng đục hết. Dưới này đào đâu ra rượu, mà
hắn vẫn giữ vững lập trường: “Mọi người say cả, mình ta tỉnh!”, làm ta
tức muốn chết! Ta muốn trị tội hắn đã lâu, có điều cứ nghĩ tới cái bản
quyền tết Đoan Ngọ mà chưa nỡ xuống tay. Nay hắn làm quá ta chịu hết
thấu, muốn tống khứ gấp, nên đang tìm nơi có môi trường tệ hại nhất,
thức ăn bẩn nhất, đồ uống dơ nhất, nước nôi đục nhất… để hắn đầu thai
cho bõ ghét! Các ngươi nghĩ giúp ta: cho hắn làm người Chernobyl hay dân
tỉnh Fukushima?
Cả
đám vò đầu trâu, bứt tai ngựa suy nghĩ hồi lâu thì một tên bật kêu:
“Yeah!”, đoạn thì thầm vào tai Diêm vương hai tiếng. Vương vỗ đùi kêu
lớn: “Hay! Thế mà ta nghĩ mãi không ra!”
Hôm
sau, Khuất Nguyên được cho đi đầu thai. Vừa lọt lòng mẹ, nhìn quanh
thấy quen quen, đang định thần nhớ xem là ở đâu thì nữ hộ sinh nhe răng
chào:
– Nỉ hào ma!
N. G. C.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét