Nước
Mỹ của chúng ta không còn là một anh chàng công tử nhà giàu nữa,mà là
một anh chàng nghèo kiệt xác đang giật gấu vá vai để qua hồi suy thoái
kinh tế.
Hồi
này nhìều cụ, đến tuổi về hưu hoặc đã về hưu, mất ăn mất ngủ. Cụ ông và
cụ bà tự nhiên đâm ra lo ngại nghĩ ngợi, cứ tưởng làm việc mấy chục năm ,
nay về hưu an dưỡng tuổi già. Cứ kể ra thì dân việt ở nước Mỹ nhiều
người sung sướng được về hưu, trong óc phác họa nhiều chương trình để
yên hưởng tuổi già. Sáu mươi lăm, bảy mươi vẫn còn khoẻ chán, nhiều cụ
80 tuổi vẫn lái xe phom phom, mắt vẫn tinh tường, ăn uống ngủ nghê ngon
lành như nguời 5, 60 tuổi. Có
cụ còn về xứ cộng sản ác ôn, bê sang Mỹ một cô cháu khoảng hai, ba mươi
tuổi hầu hạ cụ để cụ sống sung sướng những năm già còn lại.
Ấy thế mà đang ở yên ở lành, cái ông TT Obama lại làm cho các cụ ăn mất ngon ngủ mất yên.
Số là
ông TT Obama thấy mỗi tháng chi cho các cu 800 đô để tiêu pha, rồi bệnh
tật miễn phí, mà các cụ cứ dành dụm gửi về nhà cho con cháu anh em,
hoặc là mỗi năm về Việt nam nghỉ sáu tháng ăn tiêu , số tiền các cụ mang
về cho Việt cộng tới 10 tỷ đô la, để cho tụi cộng mafia nó hưởng, Trong
khi đó thì nước Mỹ đang xuống dốc, mà phải nuôi các cụ, một cách vô
ích, lại còn tiền chữa bệnh miễn phí cho các cụ, mà già yếu thì hơi tý
là đến bác sĩ, chính phủ phải chi tiêu nhiều tiền về những khoản trợ cấp
bệnh tật thuốc men.
Vì
thế ông TT Obama khoán cho các cụ, mỗi người 30 ngàn đô la để các cụ về
Việt Nam ở hẳn, không trở lại Mỹ nữa. Obama tính toán lắm, 30 ngàn là
một số tiền lớn, nhưng không lớn bằng những số tiền hưu bổng và bệnh tật
mà chính phủ phãi chi cho các cụ cho đến lúc 100 tuổi.
Obama
đánh đúng vào thị hiếu của các cụ già về hưu, ở Mỹ chắc biết sống làm
gì, về VN có số tiền mua một căn nhà ở vùng quê, sống thoải mái, giữa
các đồng bào nói cùng tiếng nói, ăn cùng những thức ăn quê hương.
Thế
là gia đình nào cũng bàn tán, tính toán hơn thiệt. Và câu hỏi trong đầu
chưa giải quyết được là ở hay về, làm các cụ xuy nghĩ nát óc.
Chúng ta chẳng dám đoán mò . Hãy đợi một vài năm nữa sẽ biết, và sẽ biết có bao cụ tính nhầm, trở về VN rồi muốn trở lại Mỹ không được nữa.
Xin quý độc giả đọc bản thông cáo của chính phủ Obama sau đây :
Công dân cao niên nhận lãnh một lần số tiền $30,000 nếu đồng ý trở về sinh sống tại quốc gia nguyên thủy của họ.
Ðể
giảm bớt gánh nặng trợ cấp cho người già trên đất Mỹ, và trước tình
trạng ngân sách thiếu hụt của quốc gia này, cuối cùng vào ngày 1 tháng 4
năm 2011, Lưỡng Viện Quốc Hội Mỹ đã thông qua đạo luật chấp thuận cho
những người cao niên trên 65 tuổi, không sinh ra tại Mỹ, được lãnh một
số tiền quy định đồng đều là $30,000 nếu đồng ý trở về sinh sống tại
quốc gia nguyên thủy của họ.
Ðạo
luật này sẽ có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm 2012, nhưng chỉ dành cho
những người tự ý chấp thuận, không có tính cách bắt buộc hay kỳ thị, và
công dân cao niên phải làm đơn trong vòng 90 ngày từ ngày đạo luật có
hiệu lực tại các cơ quan xã hội quận hạt nơi mình cư ngụ.
Cao
niên hiện nay ở tại Mỹ, được lãnh đủ số tiền này, một người già sống
chung với chồng hay vợ phải mất thời gian gần 42 tháng (nếu tính theo số
tiền được quy định từ tháng 3 năm 2011 trở về trước là $703.00 cho một
người sống chung với hôn phu hay hôn thê.
Nay với số tiền này ($30,000)
được lãnh trọn, người trở về nước của họ sẽ có một số vốn làm ăn hay an
hưởng tuổi già mà không cần phải ở lại Mỹ để được hưởng hàng tháng số
trợ cấp do chính phủ quy định.
Ðạo
luật này đã được nghiên cứu và cứu xét trong nhiều năm kể từ tháng 5
năm 1990, theo các bản phúc trình có giá trị, thì những người cao niên
như sắc dân Châu Á, mỗi năm đã dành số tiền trợ cấp mười một tháng để
đem tiêu xài hết trong một tháng trở về đất nước của họ.
Mặt
khác số tiền trợ cấp đã thay đổi tùy theo nấc thang thời giá được ấn
định lại hằng năm, nhưng đối với mức sống thấp của những người di dân
đến Mỹ, họ còn có khả năng gởi về đất nước của họ hằng tỷ đô-la mỗi năm.
Theo con số của Ủy
Ban Người Nước Ngoài Việt Nam, mỗi năm Việt Nam nhận 8 tỷ dollars do
các di dân gửi về trong đó có 65% số tiền xuất phát từ Mỹ.
Nếu
số cao niên Châu Á hay từ các quốc gia sau chiến tranh có sự tham dự
của Mỹ đồng ý chọn giải pháp nhận số tiền trợ cấp của đạo luật 1/1/12,
như đã ghi trên, nước Mỹ sẽ tiết kiệm được những chi phí sau đây:
- Tiền trợ cấp y tế, (thuốc men, bệnh viện, săn sóc tại gia, các chi phí cho dịch vụ cấp cứu): 78 tỷ mỗi năm.
- Tiền day-care cho các cụ (đến ăn trưa, tập thể dục, chơi bài, đấm bóp, xem TV, vào internet): 892 triệu mỗi năm.
- Chi phí về housing: 3 tỷ 2 mỗi năm.
Hiện
nay, theo sự thăm dò của cơ quan Orange County Senior Research (OCSR)
cùng một số thiện nguyện viên quan tâm đến vấn đề này, đã tiếp xúc với
với các vị cao niên tại các nơi sinh hoạt tôn giáo như chùa, nhà thờ,
tại các dịch vụ day-care, chỗ đông người như chợ, siêu thị, trên các
chuyến xe bus hằng ngày chở đi các casino, các quán cà phê có hay không
có bàn cờ tướng, các phòng massage.
Kết quả tạm ghi nhận được:
- Nhóm thứ nhất: 65% chấp nhận lãnh số tiền trợ cấp một lần $30,000 để trở về nguyên quán không trở lại, trong số này có:
21% bệnh tật lâu năm, khó chữa muốn về chết trên quê hương,
17%
hiện có bất động sản đã mua hay của con cái, gia đình làm ăn khá giả,
nên muốn về ở luôn, có thể mở tiệm phở, hớt tóc, massage, cà phê đủ
loại, 8% xem Việt Nam ngày nay có tiến bộ, giàu có, có tự do sống thoải
mái,
7% đã mua sẵn đất chôn, mỗi năm đều về Việt Nam và đã có ý định về ở luôn,
23% bị con cái bạc đãi, không chăm sóc, buồn phiền, trầm uất,
8% không thích hợp với đời sống, văn hóa Mỹ, không có nhiều bạn bè lui tới,
7% sắp qua đời, muốn về chết ở việt Nam.
9%
đời sống ở Mỹ bó buộc, không có tự do (sử dụng rượu, thuốc lá) phương
tiện di chuyển đắt, khó khăn, sẽ làm đơn, nhưng không cho biết ý kiến,
sợ đụng chạm.
- Nhóm thứ hai: 10% đang cứu xét và thăm dò, chưa có quyết định.
-
Nhóm thứ ba: 18% không chấp nhận, dù vì hoàn cảnh khó khăn của nước Mỹ,
trợ cấp bị cắt giảm (đã nhận nơi này làm quê hương), không muốn về Việt
Nam dù với điều kiện nào.
- Nhóm thứ tư: 7% không có ý kiến.
Chưa
bao giờ nước Mỹ thâm thủng và nghèo mạt như hiện nay. Một tiểu bang của
Mỹ giàu có đứng vào hàng thứ năm của thế giới đã nghèo hơn bao giờ hết.
Theo nguồn tin mới nhất từ thủ phủ Sacramento của California, ngân sách tiểu bang thâm thủng 42 tỷ đô la.
Thống
Ðốc Brown của tiểu bang vừa loan báo sự cắt giảm ngân sách giáo dục lên
đến 1,200 triệu Mỹ kim, trong đó, tài khoản của hệ thống CSU
(California State University System) sẽ còn dưới 500 triệu Mỹ kim, hệ
thống CU (University of California) sẽ bớt đi 500 triệu cho và 200 triệu
ít hơn cho các cơ quan nghiên cứu.
Thống đốc cho biết đây là
“trong điều kiện thuận lợi nhất và nếu trong kỳ trưng cầu dân ý vào
tháng 6 năm 2011 nếu dân chúng không chấp nhận cho gia hạn thuế khóa như
hiện nay thì tình hình cắt giảm sẽ nặng nề hơn nữa”.
Không
còn giải pháp nào khác có thể cứu vãn tình hình ngân sách thâm thủng. Ở
cấp tiểu học và trung học, Học Khu Westminster đã bớt đi 10 ngày học và
Học Khu Garden Grove giảm 5 ngày.
Trong
tổng số hơn 200 ngày giảng huấn mỗi năm, sự giáo dục sẽ có những kết
quả tai hại nếu trong tương lai số ngày nghỉ học phải tăng lên vì không
đủ ngân sách tài trợ từ tiểu bang.
Nói
chung, giờ học của con em chúng ta ở California chỉ còn 175 ngày, trong
khi con số trung bình toàn quốc hiện nay là 180 ngày.
Niên
học sẽ rút ngắn đi ít nhất là 6 tuần lễ, nghĩa là học sinh, nghỉ hè sau
lễ Phục Sinh vào tháng 4, chứ không còn như thường lệ kéo dài đến giữa
tháng 6 nữa.
Một
thành phố của California là Anaheim vừa đi đến một quyết định theo đó
tất cả công chức thành phố không sử dụng trong trường hợp khẩn cấp sẽ
giảm 5% lương, đồng thời bớt 10% số giờ làm việc và tiền lương của hơn
1,100 công chức thành phố, kể cả ban quản trị sở cứu hỏa, sở cảnh sát và
các nhà quản trị khác, sẽ bị cắt lương 5%, giúp tiết kiệm cho thành phố
khoảng $3.4 triệu.
Xa
hơn nữa, Neward của New Jersey, trong một cố gắng tuyệt vọng để làm
giảm mức thâm thủng của thành phố lên tới 70 triệu đô la trong năm 2010,
thị trưởng của Newark đã cho cắt luôn khoản tiền mua giấy vệ sinh cho
các cầu xí của nhân viên, cắt bớt 4 ngày làm việc cho các nhân viên
không chính thức, dẹp bỏ các biểu ngữ trang trí lễ lạc, đóng cửa các hồ
bơi công cộng và bất cứ hợp đồng nào không cần cho an ninh đường phố,
phòng cháy cũng sẽ bị cắt. Các biện pháp này sẽ tiết kiệm từ 10 triệu
đến 15 triệu đô là mức thâm thủng của thành phố.
Nước
Mỹ của chúng ta không còn là một anh chàng công tử nhà giàu nữa, mà là
một anh chàng nghèo kiệt xác đang giật gấu vá vai để qua hồi suy thoái
kinh tế.
Nửa phần bài tạp ghi hôm nay, viết vào những ngày đầu tháng 4 theo truyền thống “Cá Tháng Tư” (April Fools' - Poisson d'Avril), hy vọng không ai mừng hụt và cũng không hy vọng đạo luật này sẽ thành hình.
Nửa
phần cuối của bài này là chuyện nước Mỹ đang nghèo, con cháu chúng ta
phải chịu dốt hơn vì ngân sách giáo dục bị cắt, giờ học bị bớt, lớp học
bị dồn lại, ngay cả vòi nước uống, sân chơi cho các em cũng không có
tiền tu bổ. Xin
quý vị cao niên, nhịn bớt tiêu xài, phá phách, đừng đem tiền ra khỏi
nước Mỹ nữa, xin hãy sống với nước Mỹ và yêu nước Mỹ hơn, xin đừng xem
đây là nhà trọ, là nơi “share” phòng nữa!
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét