Nhìn Joshua Wong, nghĩ về vấn đề lãnh tụ
Nguyễn Hưng Quốc
Lâu
nay, những người quan tâm đến tình hình chính trị thường than thở là
điều thiếu nhất, và do đó,
cần nhất, trong quá trình tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam là vấn đề
lãnh tụ: Chúng ta chưa có một gương mặt và một tên tuổi nổi tiếng được
cả nước cũng như quốc tế biết đến và ngưỡng mộ như Nelson Mandela ở Nam
Phi trước đây hoặc Aung San Suu Kyi ở Miến Điện hiện nay.
Đành
là đúng. Hiển nhiên đó là một điều đáng tiếc. Nhưng từ sự đáng tiếc ấy
mà đâm ra bi quan lại là một sai lầm. Có hai lý do chính: Một, trên thế
giới, trong thời gian vừa qua, xuất hiện một số phong trào tranh đấu cho
dân chủ mà không hề có lãnh tụ nào cả (ví dụ tiêu biểu nhất là các cuộc
xuống đường lật
đổ các chế độ độc tài tại Trung Đông và Bắc Phi vào đầu năm 2011); và
hai, lãnh tụ thường xuất hiện TRONG và VỚI chứ không phải TRƯỚC quá
trình tranh đấu; nói cách khác, chúng ta phải tranh đấu trước, từ đó, sẽ
xuất hiện một hoặc một vài cá nhân nổi bật lên đóng vai lãnh tụ thay vì
chờ đợi có lãnh tụ rồi mới xuống đường tranh đấu.
Đằng
sau sai lầm ấy là một sai lầm khác: phần lớn chúng ta hình dung lãnh tụ
là những tên tuổi lớn, theo nghĩa, một, có tuổi tác; hai, có bằng cấp
cao; và ba, được xã hội cũng như quốc tế biết và kính
trọng.
Những
quan niệm sai lầm ấy không những phổ biến ở những người bình thường mà
còn xuất hiện ở cả những nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền ở Việt
Nam: Ở họ, tôi thấy nhiệt tình và can đảm thì có thừa, nhưng vẫn có cái
gì đó như thiếu tự tin: Họ vừa hoạt động vừa loay hoay chờ đợi lãnh tụ.
Nhiều lần, tôi cứ tự hỏi: Tại sao lãnh tụ lại không phải là họ, chính
những người đang tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam nhỉ? Nói cách khác,
tại sao lãnh tụ lại không phải là một Nguyễn Phương Uyên hay một Đinh
Nguyên Kha hay bất cứ một ai đó nhỉ? Họ trẻ quá hoặc còn thiếu
kinh nghiệm quá ư?
Những thắc mắc ấy có thể được trả lời qua kinh nghiệm của Joshua Wong (Hoàng Chi Phong) tại Hong Kong hiện nay.
Sinh
ngày 13 tháng 10, 1996, Joshua Wong có một thân hình khá gầy gò, khuôn
mặt hơi choắt, gò má hóp, đôi kính cận dày, trông có vẻ như một học sinh
trung học hơn là một sinh viên năm thứ nhất ở đại học. Khuôn mặt ấy còn
trẻ hơn cả Nguyễn Phương Uyên lúc cô xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng
trước toà án tỉnh Long An vào
ngày 16 tháng 5, 2013. Trẻ hơn bất cứ một người hoạt động nào được biết
đến ở Việt Nam lâu nay. Trẻ đến độ khiến mọi người phải kinh ngạc trước
khi khâm phục.
Vậy
mà chính người thiếu
niên 17 tuổi lại làm cả guồng máy lãnh đạo đông đảo, hung hãn và mạnh
mẽ ở Bắc Kinh phải lo lắng. Hệ thống tuyên truyền nhà nước ở Trung Quốc
không ngớt vu khống và bôi xấu Joshua Wong. Họ xem anh như một phần tử
quá khích, kẻ kích động quần chúng, một nhân vật nguy hiểm của chế độ
không những chỉ ở Hong Kong mà còn ở Trung Quốc nói chung: Ai cũng biết
Hong Kong chỉ là một phần của Trung Quốc, bất cứ phong trào dân chủ nào
tại Hong Kong, nếu thành công, cũng đều có ảnh hưởng dây chuyền đến các
địa phương khác trong nội địa Trung Quốc.
Chưa
hết, người thiếu niên ấy, mặc dù chỉ mới 17
tuổi, đã có một bề dày tranh đấu nhiều năm, ngay từ năm 2011, lúc
Joshua mới 14 tuổi. Ngày ấy, cùng với một người bạn học, Ivan Lam (Lâm
Lương Ngạn), Joshua thành lập một phong trào gọi là Học Dân Tư Triều
(Scholarism) nhằm tranh đấu chống lại âm mưu chính trị hoá giáo dục của
Trung Quốc tại Hong Kong. Phong trào, với lực lượng nòng cốt trên 300
học sinh và sinh viên, vào năm 2012, tổ chức các cuộc biểu tình có lúc
lôi kéo đến 100,000 người tham dự, khiến, cuối cùng, chính quyền Trung
Quốc phải bãi bỏ âm mưu nhồi sọ học sinh Hong Kong ấy.
Suốt
mấy năm vừa qua, Joshua Wong không ngừng hoạt động,
thường xuyên post bài lên facebook (với hơn 200,000 người theo dõi
thường xuyên), trả lời các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông các nơi,
hơn nữa, còn viết cả cuốn sách nhan đề Tôi không phải là anh hùng (I am
not a Hero). Trẻ, nhưng Joshua Wong có khả năng lý luận mạch lạc và
chặt chẽ, một khả năng diễn đạt hùng hồn và lôi cuốn, có thể đánh bại
nhiều đối thủ lớn tuổi, học thức cao và dày dặn kinh nghiệm chính trị
tại Hong Kong.
Joshua
Wong được xem là một “lãnh tụ”, một nhà hoạt động kiểu mới của thời đại
liên mạng (wired activist), lúc nào cũng cầm điện thoại di động trên
tay để nói
chuyện với người này, thuyết phục người khác, viết và post bài lên
facebook. Joshua có những tuyên bố rất ấn tượng, chẳng hạn, “cải cách
chính trị là một vấn đề nòng cốt của mọi vấn đề” hay “Học sinh sinh viên
đến đứng ở tuyến đầu của mỗi thế kỷ” hay “Chúng ta tranh đấu cho mục
tiêu [dân chủ] mà không cần phân tích khả năng thành công bởi vì nếu
nghĩ quá nhiều đến điều đó, bạn sẽ không dám dấn thân làm gì cả”.
Giới
quan sát cho một trong những thành công lớn nhất của Joshua Wong là đã
thức tỉnh được đông đảo học sinh và sinh viên tại Hong Kong, những người
thường hờ
hững và dửng dưng trước các vấn đề chính trị. Nhiệt tình của anh, như
một ngọn lửa, làm bùng cháy ý thức dấn thân của bạn bè cùng thế hệ.
Khi
các phóng viên bày tỏ sự ngạc nhiên trước tuổi tác của Joshua Wong, anh
nói: “Đúng là không phải là chuyện thường thấy một học sinh 15 tuổi
lãnh đạo một phong trào quần chúng chống lại chính quyền một cách hoà
bình […] Chỉ ở Hong Kong, chuyện ấy mới xảy ra”. Rồi Joshua Wong kể, một
cách tự tin, mới rồi, một học sinh 12 tuổi xin tham gia vào phong trào
của anh.
Niềm
tự hào của Joshua Wong hoàn toàn chính đáng. Nhưng những gì xảy ra ở
Hong Kong cũng có thể xảy ra ở những nơi khác. Kể cả Việt Nam. Đã đành
hoàn cảnh khác, nhưng lòng khao khát dân chủ và ý chí tranh đấu để được
sống như một con người thì ở đâu cũng giống nhau.
Nguyễn Hưng Quốc VOA
Nghĩ về Joshua Wong và tuổi trẻ Việt Nam
Nguyệt Quỳnh gửi RFA
Trong
đêm thứ sáu ngày 26/09/14 vừa qua tại Quảng trường Dân sự (Civic
Square), tuổi trẻ Hồng Kông đã chứng tỏ sự dũng cảm của mình khi đứng
cùng nhau, kiên định đấu tranh vì một nền dân chủ thực sự cho Hồng Kông.
Lời nhắn gởi của lãnh đạo sinh viên 17 tuổi Joshua Wong khi anh bị cảnh
sát lôi kéo đi đã làm rung động trái tim người Hồng Kông và thế giới.
Những thanh niên sinh viên khác đã cùng hát to, hô vang những khẩu hiệu
và cố giành giật để cứu anh thoát khỏi tay cảnh sát nhưng vô hiệu.
Tôi tin nhiều bạn trẻ Việt Nam
cũng đã xúc động khi đọc lời nhắn gởi của Joshua Wong:
"Tương lai của Hồng Kông tùy thuộc vào bạn, bạn và bạn".
Cảnh
sát đã xịt hơi cay vào người biểu tình. Một số sinh viên bị thương, khi
bị dẫn ra ngoài, họ bật khóc. Hàng trăm những sinh viên trẻ khác cùng
đứng khoác tay, khóa vào nhau khi cảnh sát vây quanh họ bằng khiên chắn
kim loại, một số đã hô
vang "bất tuân dân sự". Những ngày sau đó, hàng ngàn, chục ngàn, trăm
ngàn người dân Hồng Kông đã kéo đến cùng biểu tình để hỗ trợ các sinh
viên này. Quang cảnh tràn ngập người trên các đường phố của Hồng Kông đã
gợi lại nỗi khát khao về một nền dân chủ của các sinh viên Thiên An Môn
25 năm về trước. Nỗi khát khao này được ghi trong bản tuyên ngôn của
sinh viên, trí thức và người lao động đã tham gia phong trào Thiên An
Môn:
Dù
những đôi vai của chúng ta vẫn không đủ sức mạnh, dù cái chết đối với
chúng ta sẽ rất khắc nghiệt, chúng ta phải chấp nhận hy sinh cuộc sống,
chúng ta không
có chọn lựa nào khác khi lịch sử đòi hỏi chúng ta phải làm điều đó… Với
vong linh của người đã khuất - chúng ta đấu tranh để được sống. Với sự
tuyệt vọng để cứu lấy cái đất nước ích kỷ và không có nhuệ khí này -
chúng ta dâng hiến bản thân mình. Nếu chúng ta không sẵn sàng để hy sinh
thì còn ai sẽ làm điều đó đây?
Joshua
Wong và tuổi trẻ Hồng Kông làm chúng ta nhớ đến hoàn cảnh đất nước
mình, nhớ đến những người trẻ Việt Nam với một niềm hãnh diện xen lẫn
một chút xót xa. Xót xa vì những người trẻ của chúng ta, những Nguyễn
Đình Hà, Huỳnh Phương Ngọc, Đinh Nhật Uy,
Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, Đỗ Thị Minh Hạnh… vẫn còn rất đơn
độc. Chúng ta chưa có được hàng ngàn những người trẻ cùng đứng khoác tay
nhau trên đường phố như những người bạn của Wong. Chúng ta cũng chưa có
được con số hàng ngàn người đổ ra đường để hỗ trợ các bạn trẻ này đòi
dân chủ, dù nỗi khát khao dân chủ, nỗi khát khao được sống với những
phẩm chất của tự do và quyền con người của chúng ta cũng cháy bỏng không
thua gì người dân Hồng Kông. Tuy nhiên, chúng ta vẫn đang có vô số điều
để hãnh diện về tuổi trẻ Việt Nam. Giữa lao tù, giữa cô đơn, giữa những
trấn áp hung bạo, những người trẻ Việt Nam vẫn âm thầm làm phần nhiệm
vụ mà lịch sử giao phó cho họ. Dù những đôi vai ấy vẫn chưa đủ sức mạnh,
nhưng
các bạn đó đã cho chúng ta thấy rõ sự kiên định về điều họ đã chọn lựa.
Họ nhận trách nhiệm với chính thế hệ của mình. Tôi muốn được nói đến
những hành động đấu tranh bền bỉ của các thanh niên Công giáo và Tin
lành.
Ngày
3/9/14 vừa qua, chúng ta lại nhận được tin tù nhân lương tâm Nguyễn
Đình Cương đã tuyệt thực để phản đối các vi phạm của quản giáo trại
giam. Theo gia đình anh Cương cho biết anh bị kỷ luật và bị cùm chân là
do đã lên tiếng để bảo vệ một tù nhân cùng phòng đã bị quản giáo đánh
đập. Suốt từ năm 2011 cho đến nay, từ khi các bạn trẻ này bị bắt
giam, chúng ta vẫn không ngừng nghe nói về cách hành xử và những hoạt
động đấu tranh của họ, xin đơn cử một vài trường hợp:
- Sau nhiều năm bị bắt giam, tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu vẫn không chấp nhận mặc áo tù.
-
Ngày 21/6/13 anh Trần Minh Nhật tuyệt thực để phản đối cán bộ trại giam
Nghi Kim liên tục xúc phạm nhân phẩm và tính mạng đối với chính anh.
-
Tháng 8 năm 2013, anh Trần Hữu Đức bị ban giám thị trại tù K3 Phú Sơn
4, tỉnh Thái Nguyên “vô cớ còng tay, còng chân và biệt giam suốt 9 ngày
đêm”. Hay tin này, 4 tù nhân lương tâm khác gồm các anh Hồ Văn Oanh,
Trần Minh Nhật, Nguyễn Văn Thanh và Chu Mạnh Sơn đã đồng loạt tuyệt thực
để phản đối. Nhờ vậy, Trần Hữu Đức mới hết bị còng và biệt giam.
-
Tại trại giam Nam Hà, do không cúi chào cán bộ, Paulus Lê Sơn đã bị hai
quản giáo dùng dùi cui đánh đến gãy chân. Tù nhân Vi Đức Hồi đã phản
đối
hành vi dã man này của công an khiến ông bị kỷ luật rồi bị biệt giam.
Tuy nhiên, sau đó cũng chính Lê Sơn là người đã xin cho viên quản giáo
hành hung anh khỏi bị kỷ luật.
-
Và cách đây không lâu, hai sinh viên Trần Minh Nhật và Trần Hữu Đức đã
tuyệt thực để đòi quyền được thực hành niềm tin tôn giáo của tù nhân
trong trại tù.
Trong
một xã hội mà sự tử tế trở nên khan hiếm, người ta chợt tìm thấy niềm
an ủi và hy vọng từ
những tù nhân trẻ tuổi này. Họ gồm có mười bảy người, bị bắt gần như
đồng loạt, chỉ cách nhau trên dưới một tháng. Họ là những thanh niên đi
cứu trợ đồng bào lũ lụt, góp nhặt ve chai gây quỹ, đi lượm nhặt các
thai nhi bị vất bỏ, vận động các bà mẹ không nạo phá thai, giúp đỡ những
thanh niên cai nghiện, v.v… Vậy mà những người trẻ này đã và đang phải
gánh chịu những bản án bất công, có người phải chịu đến 13 năm tù như
trường hợp hai anh Hồ Đức Hoà và Đặng Xuân Diệu.
Những thanh niên Công giáo và Tin lành này là hiện thân của những giá trị mà chúng ta muốn vực
dậy. Điều đáng nói ở đây là chúng ta có đang thờ ơ với những hy sinh và nỗ lực của họ hay không?
Một
nhà văn đã nói: nhân cách của một con người được nhìn thấy rõ hơn khi
họ bị xô ngã. Chúng ta đã bị xô ngã, tổ quốc Việt Nam, dân tộc Việt Nam
cũng đã bị xô ngã đến xấp mặt, chúng ta đã làm gì để vực dậy chính mình?
Trong buổi biểu tình ngày 29/9 vừa qua ở Hồng Kông, một tài xế lái taxi 55 tuổi, ông Edward Yeung đã nói với hàng rào
cảnh sát chống bạo động rằng: “Nếu tôi
không đứng lên hôm nay, tôi sẽ ghê tởm bản thân mình trong tương lai.
Ngay cả khi phải bị khép tội hình sự vì hành động này thì đó sẽ là một
điều vinh quang”.
Joshua
Wong, tức Hoàng Chi Phong, không chỉ làm rung chuyển Hồng Kông, mà có
lẽ anh còn đánh thức cả thế giới, bao gồm luôn giới trẻ Việt Nam và tầng
lớp
thống trị Cộng Sản. Lãnh tụ hay minh chúa đâu nhất thiết phải là người
cực kỳ "tài cao hiểu rộng", không nhất thiết phải có một "thành tích lẫy
lừng", ... chỉ cần có "thiện tâm & quyết tâm" trong tinh thần trách
nhiệm với chính mình và lòng yêu thương lẽ phải. Có lẽ những yếu tố
trên đã đem hàng vạn người Hồng Kông đến đứng sau lưng chàng sinh viên
17 tuổi này.
Trở
lại với những
người trẻ của chúng ta, không lâu trước khi được phóng thích, tù nhân
lương tâm Đặng Ngọc Minh đã có dịp gặp anh Đặng Xuân Diệu trong trại
giam. Anh Diệu lúc đó rất xanh xao vì vừa trải qua một giai đoạn tuyệt
thực dài. Khi chào từ giã nhau, Đặng Xuân Diệu đã nói với bà Minh rằng
anh tin đất nước anh sẽ phải thay đổi trong vòng hai năm trước mặt. Liệu
niềm tin của Đặng Xuân Diệu có trở thành sự thật không?
Xin
được gởi giúp những người trẻ bất khuất đầy “thiện tâm & quyết tâm”
này một lời nhắn. Một niềm hy vọng thiết tha mà tôi tin rằng họ muốn
nhắn gởi đến các
bạn trẻ và người dân Việt Nam trên khắp đất nước: “Tương lai tổ quốc Việt Nam tùy thuộc vào chính bạn và tôi”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét