Bán xăng... ôm
Đứt gánh giữa đường ở tuổi 27, chị không đi bước nữa. Chị nói ở vậy cho đàn ông thèm chơi.
Cùng một “kịch bản”
Thực tình chị chẳng hay đầu
mày cuối mắt với ai, hằng ngày chỉ chăm chú vào việc bán xăng lẻ kiếm
tiền nuôi con. Nhưng “ong” vờn quá nhiều khiến chị ngày càng làm duyên
làm dáng và nhận ra rằng mình đẹp. Không phải là nhà “ong học” chị vẫn
biết tỏng con nào tơ, con nào già, con nào la cà cho vui, con nào bay
tới bay lui để đặt mục tiêu... oanh tạc.
Một anh chàng gốc rễ ở đây,
vậy mà vẫn “đi lạc” vào nhà chị, vờ hỏi thăm đường. Rồi anh bảo chị đổ
xăng. Cổ áo trễ tràng, chị cúi xuống… Ôi chao! Anh thấy lâng lâng như
vừa uống rượu. Rồi anh bông lơn, hỏi mồ chồng cỏ héo chưa em? Cặp mắt
gợi tình, chị nói em quạt mỏi tay rồi mà chưa héo. Anh nói hay là em nhổ
cho nhanh?
Anh móc ví tính tiền. Chị
đứng sát sạt bên anh. Hương thiếu phụ át cả mùi xăng làm anh mê mẩn. Chị
chủ động rút tờ hai trăm ngàn trong ví anh, nói vô nhà em thối lại nhé.
Anh sướng rơn, nghĩ bụng chắc con cá “đói” đang cắn câu. Chị đứng lấp
lửng ở cửa buồng, bất ngờ tát yêu anh, nói anh đẹp “chai” lắm. Mặt mày
đờ đẫn, anh ôm choàng chị. Anh vừa định đi xa hơn thì chị khẽ đẩy anh
ra, nói để khi khác, con bé em đi học sắp về. Tiền thối đây anh. Anh nói
thôi, bo cho em.
Từ đó anh thường than với bà xã, rằng xăng đã lên lại còn bị đổ
thiếu, tiền xăng coi vậy mà bộn em ơi. Sau lời than, anh có vài trăm từ
sự cảm thông của vợ.
|
Một lần đi nhậu thịt dê, bàn
anh và bàn kế bên không hẹn mà cùng nói về chị bán xăng. Anh chưng
hửng, thì ra con nhỏ này đâu phải “ban phát” cho riêng mình. Anh ngồi im
lặng, sượng sùng. Một ông nói chúng mình đã “chung một điểm rơi” sao
không ghép bàn ngồi với nhau hè? Sau màn cụng ly thề “đừng cho vợ biết”,
các ông tranh nhau kể “tình tôi với nàng đẹp nhất trần gian”. Ông thì
kể nàng tình tự với tao thế này, ông thì kể nàng âu yếm tao thế kia. Có
ông còn bạo miệng kể, gần đến lúc “cao điểm” thì con bé nàng về. Xui
thế!
Cuối cùng ai cũng ngã ngửa
vì em này gặp ai cũng diễn cùng một vở: từ khâu gợi tình cho đến khâu
“gợi” tiền. Một ông nhăn nhó, nói nó đổ loại xăng gì mà xe tui cứ nổ lụp
bụp, đi cà giựt cà tưng. Cả bọn mặt nghệch ra, ai cũng “ngậm ngùi” nói
xe tui khác gì xe ông. Lão chủ quán đi ngang cười ha hả: “Đổ xăng ba
lăng nhăng thì phải thế thôi”.
“Phiên tòa” cấp thôn
Dạo này người làng hay xì
xào về vụ “xăng ôm” với một lô tên tuổi quý anh “khả kính”. Mấy bà vợ
“có quyền và nghĩa vụ liên quan” nhảy dựng lên, rật rật tìm nhau bàn
tính và quyết định hai điều: - Một là chồng ai nấy… dạy. - Hai là gửi
đơn cho thôn đề nghị kiểm điểm con mẹ bán xăng vì hành vi “treo mỡ trước
miệng mèo”, làm ảnh hưởng đến nếp sống văn hóa địa phương.
Điều thứ nhất có tác dụng vì
đàn ông ham vui khều khều chút phở nhưng muôn thuở vẫn là cơm. Còn
“phiên tòa” cấp thôn thì trớt quớt.
Thôn hỏi vì sao cô bán xăng
ôm? Chị thưa, khi em đổ xăng, mấy ảnh lợi dụng ôm em. Thôn lại hỏi tại
sao cô không xô ra? Chị đáp, xô ra thì xăng đổ. Lỗ em ai chịu? Vậy sao
cô lấy tiền bo? - thôn hỏi tiếp. Chị lại thưa, đó là tiền lẻ mấy ảnh
cho em vì cám cảnh mẹ giá con côi. Lại hỏi, cô có biết là cô đang treo
mỡ trước miệng mèo không? Chị nổi tức, nói lạ hè, tui có mỡ tui treo, ai
có mèo nấy giữ chớ!
Thôn cho chị về. Ra đến thềm, chị quay lại, mắt long lanh, nói: “Bữa nào mấy anh ghé em đổ xăng cho vui, hén...!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét